Chuyên mục được quan tâm nhất

Ý nghĩa của vị đắng cà phê

Sau cơn điên loạn, hôm nay tôi đang cà phê một mình để chiêm nghiệm lại chính mình. Thời tiết Sài gòn thật là dễ chịu, tôi vẫn thường hay có cái thú cà phê một mình và cảm nhận đất trời thay đổi giao mùa như thế này.

Mở yahoo, facebook lên tán gẫu với một số người bạn cả thân thiết và cả chưa bao giờ gặp mặt…

Những giọt cà phê đen kịt đắng ngòm đang làm cho tôi cảm thấy ứ trong cổ họng, nhưng sau cái vị đắng ấy lại ngọt ngào biết bao…và tôi trầm tĩnh nghĩ về bản thân mình…

Tôi hốt hoảng nhận ra, có lẽ cuộc đời mình cũng giống như cảm giác uống cà phê vậy đó…hết đắng rồi lại đến ngọt…thế rồi tôi lại cứ thích cái vị ngọt ấy kéo dài nên tôi lại uống, tôi uống cái đắng để tìm cái vị ngọt sau đó.

Vậy là sau bao nhiêu chuyện xảy ra, bao nhiêu quyết định quan trọng trong cuộc đời mà tôi tự phải giải quyết…bây giờ tôi lại đang đứng trên một ngã ba đường đầy khó khăn và khốc liệt…có quá nhiều luồng tư tưởng tác động làm tôi bị phân tâm…lẽ ra tôi không nên để cho điều đó xảy ra, tôi phải tự điều tiết để mà đưa ra quyết định cho chính tôi…nhưng tôi lại nhận ra, dù những luồng ý kiến kia có trái chiều đi nữa thì tôi cũng rất hạnh phúc vì tất cả họ cũng chỉ là lo lắng cho tôi, muốn cho tôi được tốt mà thôi…nhưng tôi cũng nhận ra rằng trong tất cả những luồng tư tưởng ấy đều không có 1 ý kiến nào từ người thân của tôi, gia đình tôi cả…những ý kiến này chỉ là của bạn bè và những người mà tôi tình cờ gặp mà thôi…

Cho đến giờ tôi vẫn đang loay hoay mãi trong cái mớ bong bong giữa đi và ở…vẫn chưa có một lối thoát thật sự cho riêng mình. Liệu có phải tôi lên trên đó vì muốn chốn chạy? có phải tôi thật sự có tâm để đến những con người tội lội đó? Hay chỉ là vì tiền???? tôi không biết nữa…tôi chất vấn mình rất nhiều? nhưng để có một lý do giải thích cho việc tôi ra đi một cách thật thỏa đáng thì thật khó? Tôi chưa tìm ra….

Có những người bạn đã gọi điện cho tôi cả tiếng đồng hồ chỉ để nói cho tôi, phân tích cho tôi hiểu…tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc…vì điều đó. Có những người bạn tôi chỉ tình cờ quen qua fb thôi, nhưng luôn quan tâm tới những bước đi của tôi, tôi ở đâu, làm gì họ luôn quan tâm và luôn dành cho tôi những lời động viên chân thành…đối với, cuộc đời thế là ý nghĩa lắm rồi.

Và khi ngồi viết ra những điều này là tôi đã 80% quyết định ra đi, bỏ lại sau lưng tất cả thành phố, tất cả những dòng người tấp nập, bỏ lại tất cả những gì mà 6 năm qua tôi đã gắn bó, bỏ lại những mệt mỏi, nặng nề, áp lực và lớn nhất là bỏ lại tất cả những hận thù, uất ức không thể giải thích…….

Tôi bật khóc khi bỗng nhiên bản nhạc trong quán cà phê cất lên “But if you wanna cry, Cry on my shoulder” tôi cũng khóc nhưng tiếc thay không có một bờ vai cho tôi dựa vào…và tôi phải tự giữ cho mình được ở trạng thái thăng bằng.

Tôi nghĩ mình phải thay đổi, lạc quan hơn để đón nhận những gì gọi là tốt đẹp mà cuộc sống đã ban tặng cho con người. suốt một thời gian qua, tôi chìm đắm trong u sầu và buồn bã…vô tình tôi đã làm cho những ai quan tâm tới tôi phải lo lắng và buồn bã theo tôi…tôi thật vô lý quá…

Những giọt nước mắt hiện tại, đã cuốn đi tất cả u sầu, uất ức trong tôi…tôi sẽ tha thứ, tôi không còn hận thù nữa, một nỗi hận thù đã ăn sâu vào tôi suốt mấy năm nay…tôi sẽ phải khác, từ nay, tôi sẽ viết cuộc đời tôi vào những trang tươi đẹp nhất. Tôi biết ở đâu cũng thế, rồi cũng sẽ có những khó khăn đang thường trực nhưng đối với điều đó không quan trọng…tôi cảm thấy mình đã sai lầm khi cứ mang trong mình một nỗi uất hận thù, uất ức, tôi luôn có tư tưởng phải trả thù, phải chém giết….tôi cứ để cho những tư tưởng ấy nó âm ỉ cháy trong tôi…thế cho nên quãng thời gian qua, tôi đã đánh mất chính bản thân mình…điên loạn, bất cần, u sầu, thiểu não…nhưng may mắn là tôi đã nhận ra, may là vẫn còn những người mà tôi chẳng hề quen biết vẫn vô hình động viên tôi và tôi thì không thể nào làm cho họ thất vọng về mình được…thế nên tôi sẽ phải khác, thật khác…

Tôi hy vọng rằng, trên chặng đường tôi đi, tôi sẽ còn gặp được nhiều người bạn hơn nữa, để trong những lúc tôi khổ đau, bế tắc thì những lời động viên vô hình của họ sẽ nâng đỡ tôi dậy…

Cảm ơn tất cả những bạn bè đã là thân thiết của tôi, đã luôn đau khổ cùng tôi trong những lúc tôi bế tắcvà hân hoan vui sướng khi tôi hạnh phúc…và cảm ơn tất cả những người bạn tình cờ trên fb của tôi, chúng ta chỉ có thể gặp nhau qua một không gian ảo…thế nhưng chính các bạn đã mang lại cho tôi một sức mạnh vô hình, sức mạnh ấy nó mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nó đã vực tôi dậy trong những lúc tôi tuyệt vọng…

Chẳng biết số phận còn đưa đẩy tôi đi tới đâu nữa, nhưng sau một hành trình trải nghiệm 20 năm qua, có những mất mát quá lớn, có những nỗi đau quá lớn…nhưng hôm nay trấn tĩnh lại tôi thấy mình được cũng rất nhiều, những nơi trên đất nước này, hầu như tôi đã bước qua, bao nhiêu con người tôi đã gặp, tốt có xấu có…thế là tôi vui sướng. Cuộc sống luôn là những cuộc trao đổi, vay - trả, trả - vay mà người đời thực hiện để tồn tại và sống…vậy mà tôi không nhận ra, hôm nay sau cơn mê, sau cơn điện loạn tôi mới bàng hoàng nhận ra những gì thuộc về quy luật đơn giản ấy của cuộc sống ..và con tim tôi dường như đã vui trở lại.

Tôi băn khoăn, tôi loay hoay điều gì đã làm tôi thay đổi cách suy nghĩ thế nhỉ? giọt cà phê cuối cùng tôi đã ngậm trong họng, nó đắng quá, tôi phải từ từ để nuốt nó…tôi sợ cảm giác đắng….thế nhưng cứ nghĩ tới cái cảm giác ngọt ngào đến khó tả sau khi cái đắng đã nuốt vào là tôi hết sợ đắng…và thế là tôi vui sướng vì tôi đã nhận ra chính ý nghĩa rất nhỏ của việc uống cà phê, vị đắng của cà phê đã làm cho tôi ngộ ra một điều: Hết đắng là đến ngọt thế thôi.(st thoi kg phai sang tac)

0 comments:

Post a Comment